Chuyện gia đình
Xin chào.
Tôi có một chuyện khó xử trong gia đình, hy vọng có thể xin lời khuyên từ mọi người.
Gia đình tôi có ba anh chị em. Mối quan hệ của tôi và anh trai không được tốt cho lắm. Và cả hai cũng không có ý định sẽ hàn gắn lại.
Vấn đề là con trai út của anh tôi, nó rất thương tôi, và tôi cũng thương nó. Ngoài là chú, tôi còn như một người bạn của nó. Bé mới lớp 2 thôi, nhưng suy nghĩ hơi già dặn và nội tâm. Vì gia đình có nhiều chuyện không vui. Bé cũng nói nhiều lần là thương tôi hơn ba nó, vì tôi hay cho nó lời khuyên và chở nó đi chơi (mặc dù do bận rộn, một tháng tôi gặp nó được nhiều lắm là 2 lần).
Đương nhiên tôi không có ý định thay thế ba mẹ nó và cũng không bao giờ nói xấu ba mẹ nó với nó. Từ khi nó nhỏ, tôi bỏ qua mọi chuyện và vẫn quan tâm các con của anh tôi như những đứa cháu khác con của chị hai. Không phải vì mâu thuẫn anh em mà bỏ mặc cháu. Tôi cũng ngạc nhiên khi hai chú cháu hợp tính. Đây cũng là một trong nhiều lý do gần đây làm anh tôi thêm ghét tôi ra mặt. Họp mặt gia đình mà có tôi thì anh không chở con đến, còn nói bóng gió là không cần chú quan tâm con tôi. Very childish of my brother, I know. I don't care much about him.
Con cái thì sống với cha mẹ là điều đương nhiên. Ngày trước không bao giờ tôi đến chơi nhà anh sau khi mâu thuẫn, từ sau khi đứa cháu nhỏ này thích đi chơi với chú tôi mới dành thời gian đến để cháu vui. Cách giải quyết dễ nhất là tôi sẽ không bao giờ đến thăm cháu và gd anh nữa. Lý do tôi không muốn làm vậy là sẽ làm cháu buồn và càng trở nên nhút nhát hơn vì người 'bạn thân' tự nhiên biến mất. Nhưng mà mỗi lần muối mặt qua nhà thăm cháu để anh xài xể, tôi thấy nhục nhục sao đó.